Nguồn: RamDass.org
Theo lời kể của Ram Dass. Ram Dass là một thầy sư yoga, nhà giảng đạo xuất thân từ môi trường học giả. Thời trẻ ông là một nhà khoa học xã hội.
Khi tôi đến Ấn Độ lần đầu tiên năm 1967, tôi mang theo một số LSD với mong ước tìm được ai đó hiểu biết hơn về những chất thức thần hơn những nhà khoa học phương Tây.
Khi tôi gặp thầy sư Maharajji (Neem Karroli Baba) và trò chuyện một vài lần, một suy nghĩ đến với tôi rằng đây chính là người tôi đang tìm. Ngày hôm sau khi tôi có suy nghĩ đó, thầy gọi tôi đến và hỏi tôi ngay “con có câu hỏi gì cho thầy?”
Hiển nhiên, việc được gặp thầy trực tiếp đối với tôi đã là một trải nghiệm cực kì quý giá, và lúc đó tôi quên mất luôn câu hỏi tôi có trong đầu đêm trước đó. Tôi trả lời “Không thưa thầy, con không có câu hỏi gì cả.” Thầy nhìn có vẻ hơi khó chịu và hỏi tôi ngay “Thứ thuốc ấy đâu?”
Tôi cảm thấy khó hiểu nhưng Bhagavan Dass nói với tôi “có thể thầy đang nói tới LSD”. Tôi nhìn thầy và thầy gật đầu. Tôi lao ngay ra xe lấy lọ LSD. Khi quay trở lại tôi đổ hết các viên LSD trong lọ ra. Ngoài LSD còn có một số viên thuốc dành cho những thứ khác – tiêu chảy, sốt, thuốc ngủ… Thầy hỏi về từng thứ.
Thầy hỏi tôi liệu chúng có đem lại một năng lực gì đó? Tôi không hiểu điều thầy nói, và lúc đó tôi nghĩa “năng lực” có nghĩa là sức mạnh cơ thể. Tôi trả lời “không.” Sau này tôi mới hiểu rằng từ mà thầy dùng, ‘siddhis’, có nghĩa là khả năng ngoại cảm. Rồi thầy chìa tay ra, tôi đặt một viên vào lòng bàn tay thầy. Mỗi viên có liều khoảng 300ug LSD tinh khiết – liều mạnh đối với một người trưởng thành. Thầy bảo tôi cho thêm và tôi đưa thầy thêm một viên, và giờ trong tay ông có 600ug LSD. Vậy mà thầy vẫn bảo tôi đưa thêm, và tổng cộng thầy sẽ dùng 900ug, liều này chắc chắn không phải dành cho người mới trip lần đầu. Ông cho hết vào mồm, còn tôi thì vừa sốc vừa theo dõi với con mắt hứng khởi của một nhà khoa học xã hội.
Ông cho phép tôi ở lại một tiếng. Không có gì xảy ra cả. Không một điều gì cả.
Thầy chỉ cười tôi thôi.
Mọi thứ xảy ra rất nhanh theo một cách mà tôi không lường trước được. Khi tôi quay trở lại Mỹ năm 1968, tôi kể với rất nhiều người về chuyện này. Nhưng họ đều nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, họ nói có lẽ thầy đã lừa tôi và nhổ thuốc ra, vì thực ra lúc đó tôi không để ý lúc thầy cho thuốc vào miệng.
Ba năm sau, tôi quay trở lại Ấn Độ. Một ngày thầy hỏi tôi:
– Lần trước con tới đây con có đưa thầy thứ thuốc ấy không?
– Có.
– Thế ta có uống nó không? (Làm thế quái nào thầy biết được những nghi ngờ trong lòng tôi?)
– Con nghĩ là có.
– Thế sau đó chuyện gì xảy ra?
– Chẳng có gì xảy ra cả.
– Oh! Jao! – Thầy cho tôi lui.
Sáng hôm sau, thầy gọi tôi đến ngồi trước hiên phòng thầy, nơi mà hàng sáng thầy tụng kinh, và hỏi: “Con có mang theo thứ thuốc ấy không?
Tình cờ, tôi lúc nào cũng mang một ít LSD theo mình “phòng trường hợp cần”, và đây chắc chắn là trường hợp cần đó. “Có.”
“Đi lấy nó đi”. Thầy nói.
Và tôi đi. Trong hộp lần này có 5 viên, mỗi viên 300ug. Một viên bị bung ra. Tôi đổ hết ra tay và đưa cho thầy. Ông lấy bốn viên còn nguyên và lần này, ông cho từng viên một vào miệng và nuốt chúng – giờ thì tôi sẽ không thể nghi ngờ liệu tôi có bị lừa hay không.
Sau khi nuốt viên cuối, thầy hỏi tôi “Thầy uống nước được chứ?”
“Được.”
“Có phải uống nước nóng hay nước lạnh không?”
“Ra sao cũng được.”
Rồi ông ấy bắt đầu đòi nước và uống một cốc tôi bưng lên.
“Mất bao lâu thì mới có tác dụng?”
“Khoảng từ 20 phút đến 1 giờ”
Thầy cho gọi một người học trò đã có tuổi – ông có một chiếc đồng hồ, và Maharajji cầm tay ông đưa lên gần mặt để nhìn vào đồng hồ.
Sau ấy thầy hỏi “Nó có thể khiến ta bị điên không?”
Câu hỏi này kì quặc đến nỗi tôi chỉ biết cười đáp lại. “Có thể.”
Sau đó chúng tôi đợi. Sau một khoảng thời gian thầy kéo chăn trùm kín mặt, và khi ông hạ chăn xuống một vài tích tắc sau đó, tôi thấy mắt ông long sòng sọc, khuôn mặt biến dạng nhìn như một người điên. Tự nhiên tôi thấy khó hiểu. Chuyện gì đang xảy ra? Có phải ông đã đánh giá sai giới hạn của mình? Suy cho cung thì thầy cũng đã già rồi (bao tuổi chính xác thì tôi không biết), nhưng tôi đã đưa cho ông 1200ug. Có lẽ lần trước đó ông đánh lừa tôi và vứt chúng đi, rồi làm cách nào đó đọc được suy nghĩ của tôi và cố gắng chứng tỏ rằng ông có thể làm chịu được 1200ug LSD, rằng ông đã đánh giá thấp sức mạnh của LSD. Tôi cảm thấy ân hận và có lỗi. Thế nhưng, khi tôi nhìn lại ngay sau đó thì thầy hoàn toàn bình thường và đang soi đồng hồ.
Hết một tiếng và có vẻ không có gì khác xảy ra. Thầy chẳng có phản ứng gì khác. Thế rồi ông hỏi “Con còn có thứ gì mạnh hơn không?” Tôi không có. Thầy giảng “Từ xa xưa các đạo sĩ ở thung lũng Kullu đã biết tới thứ thuốc này. Nhưng các đạo sĩ đã đánh mất kiến thức về nó. Xưa kia chúng được dùng kèm với nghi lễ tuyệt thực. Giờ kiến thức ấy đã thất lạc. Để mà dùng nó mà không phát điên, tâm thức phải cực kì thanh tịnh. Những người thường sẽ không dám dùng chúng đâu. Nhiều nhà sư cũng sẽ e sợ trước thứ thuốc ấy.” Đó là tất cả những gì thầy nói cho tôi.
Khi tôi hỏi thầy liệu tôi có nên dùng LSD nữa không? Thầy nói “Không nên sử dụng thuốc ở nơi khí hậu nóng. Nếu con đang ở một nơi mát mẻ, trong lành và thanh bình, khi con ở một mình và tâm thanh tịnh, thì con mới được phép dùng nó.”